XtGem Forum catalog
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 

 Tân Hoan


Tân Hoan Full (Tác giả: Công Tử Hoan Hỉ) - (Thể loại: Đam mỹ, cổ trang, nhất thụ nhất công)

Văn án
 Ôn Nhã Thần say rượu bị Diệp Thanh Vũ nhặt được mang về nhà.

 Người thanh niên ở Chiếu Kính phường, thân thế lai lịch hết thảy đều không rõ ràng nhưng lại có thể dễ dàng ở chung.

 Ôn Nhã Thần có thể dễ dàng quên y, rồi lại có những khi không tự giác đăng môn quấy rầy, muốn nhìn thấy y, nhìn y viết chữ, nhìn y họa tranh, nhìn y pha trà ngồi phía trước cửa sổ nhẹ nhàng mỉm cười... Bất tri bất giác tình đã ngấm sâu.

 Lãng tử phong lưu gối thêu hoa của phủ tướng quân cùng với thư sinh bình phàm sống trong thâm viện, vốn không nên tương giao, hai người lại như vậy quỷ dị mà quen biết.

Chương thứ nhất
 Trăng sáng treo cao, bóng đêm tĩnh lặng. Các nhà đều đã đóng chặt môn hộ bình yên đi vào giấc ngủ. Giờ phút này cũng đúng lúc là thời điểm náo nhiệt của sòng bài, kỹ viện mở cửa đón khách.
 Đèn đỏ treo cao, sa mạn mơ hồ. Trên lầu cao ca cơ ôm ấp tỳ bà mị thanh kiều xướng; sòng bạc, bài cửu đẩy đến nhẹ nhàng vui vẻ, xúc xắc trong ống trúc cao thấp cuốn quanh, tiếng vang thanh thúy. Kinh đô phồn hoa, không phải xem ban ngày người ngựa như nước trên phố mà phải chờ đến khi mặt trời khuất bóng một mảnh sặc sỡ, phồn hoa không có đêm.
 Ký ức của Ôn Nhã Thần dừng lại tại tiếng cười chói tai của tú bà Ỷ Thúy lâu:
 “Ai nha Ôn thiếu thế nào lại đi a? Lại đây ngồi để các cô nương xướng thêm hai khúc. Ha ha ha ha, này chớ đi, mau ở lại a, Thúy Lung, Thiên Thiên nhà chúng ta ngày nào cũng ngóng trông ngài nha! Ôi, Chu gia! Ngài cũng muốn đi! Đi đâu a? Đây là muốn Trương ma ma ta đi uống gió Tây bắc phải không a! (ý là không có thu nhập) Nhanh, mau tới đem Ôn thiếu lưu lại! Tổ tông của ta nha, lưu lại đi…”
 Rõ ràng là cái giọng khàn khàn như bị người sáp cổ, tú bà cả người nồng nặc mùi son phấn khiến Ôn Nhã Thần trong ngực từng đợt nôn nao phiên giang hải đảo.
 Gió đêm thanh lãnh thổi tán đi chút hương rượu, xuyên thấu qua khuôn mặt tinh xảo nùng trang diễm sức của hoa nương cùng ánh đèn tiểu lâu mông lung, Ôn Nhã Thần vô ý ngẩng đầu, mơ hồ nhìn thấy một chấm nhỏ phía xa xa. Vì tinh tú cô linh nơi chân trời xanh sẫm, quang mang ảm đạm mà cô tịch, giống như một trận gió nhẹ cũng có thể thổi bay. Vì thế không kìm nổi lòng vươn tay, mê mê hoặc hoặc nhìn lại, lại chỉ nắm được góc áo của đồng bạn.
 “Kia nếu phải đi, này tiền thưởng… a ha hả ha hả, Ôn thiếu chính là Ôn thiếu nha! Ha hả ha hả ha hả…” Nghe nói Trương ma ma năm đó cũng từng là hoa khôi danh chấn thiên hạ, tiếng tăm vang xa, một khúc thanh ca không ai sánh bằng. Khi ấy ân khách nhất định là không thiếu.
 Nhóm công tử ca nhao nhao ồn ào đòi tìm nơi uống rượu: “Đi, đi Phi Thiên đổ phường tìm Ngân Nguyệt phu nhân…”
 Tối nay Ôn Nhã Thần làm chủ sự, uống đến thần tình đầy tửu khí, cả nhóm bại gia tử sôi nổi trầm trồ khen ngợi, kéo tay áo, nhấc cước bộ, thất tha thất thểu cũng đồng dạng uống say đến ngã trái ngã phải đỡ Ôn thiếu gia ra ngoài.
 Ngõ nhỏ quanh co, tường cao khuất bóng, băng lạnh, ẩm thấp. Phiến đá dưới chân như bị ai trải một tầng bông dày, mềm mại đến cơ hồ không nhấc nổi chân. Ôn Nhã Thần nghe được tiếng cười trong Ỷ Thúy lâu cách mình càng ngày càng xa, tiếng ca trong trẻo du dương của nhóm ca cơ trên lầu cao cũng dần trở nên không rõ.
 Thiếu niên thính vũ lầu trên, nến đỏ ngập trướng phòng.
 Tráng niên thính vũ trên thuyền, sông dài mây thấp, cánh nhạn đón tây phong.
 Mà nay thính vũ phòng không, tóc bạc lơ thơ buồn phơ phất.
 Buồn vui li hợp vô tình, giọt giọt trước mái hiên, từng chút đến bình minh.
 Đến lúc sau, Ôn Nhã Thần liền cái gì cũng đều không nhớ rõ…
 Ca cơ ôm tỳ bà boong boong đàn hát, đêm dài dần trôi, nơi nào cho tịch mịch. Trên lầu cao, những con người chân chính cô đơn đang chìm trong ánh đèn mê ly rực rỡ. Hương rượu huân đỏ mắt, giai nhân mê say tâm, trắng đêm hoan ca, ăn chơi trác táng, tay sờ đến quân bài đều mang theo mùi lỗ mãng.
 Diệp Thanh Vũ đứng ở đầu hẻm, trước mặt y hương tấn ảnh cùng phía sau màn đêm yên tĩnh giống như màu sắc rực rỡ cùng đen trắng đối lập, chỉ một bước nhỏ, lại thành hai thế giới.
 “Đến, lại uống một chén… Rượu… rượu của ta… Nôn…” Khách say nghiêng ngả lảo đảo rời chốn hồng trần dơ bẩn, đi một bước, một bước phù phiếm biến mất trong hẻm tối.
 “Một, hai, ba…” Y trong lòng nhẩm đếm.
 “Loảng xoảng…Choang…” Bình rượu rơi xuống đất vỡ nát, khách say dựa vào chân tường ngủ lịm. Ngày mai sáng sớm, toàn kinh thành đều sẽ biết, Lý viên ngoại thành Đông say rượu đầu đường, vì thế bị nương tử hung hãn nhà hắn đánh đến mặt mũi bầm dập không dám ra khỏi cửa.
 Hảo tâm nhặt lên mảnh bình vỡ bên cạnh hắn, vị đại gia này xứng đáng thú một con sư tử cái Hà Đông a, vết thương hai ngày trước bị mảnh sứ vỡ rạch lên vẫn còn có thể thấy ở trên mặt. Thuận tay thay hắn lấy nốt trong tay kia nửa bình rượu vỡ. Diệp Thanh Vũ đang muốn đứng dậy, ống tay áo lại bị một con ma men khác tại chân tường nắm lấy.
 “Ngươi… rơi xuống?” Miệng lưỡi nói không rõ chứng tỏ hắn đã say nát bét, ánh mắt đỏ lừ chớp cũng không chớp, bên trong tràn ngập tò mò.
 “…”
 “Trên trời…” Thấy Diệp Thanh Vũ không hiểu, hắn đưa tay chỉ chỉ lên trời. Đôi con ngươi ánh lên quang ảnh trong ngõ nhỏ, lóe ra như sóng, mang theo màu lam sắc của màn trời, từ từ nhìn lên khuôn mặt Diệp Thanh Vũ, “Tinh tú a… mới vừa rồi ta nhìn thấy, người ở đằng kia, cô linh linh…”
 “Ôn thiếu, ngươi say.” Diệp Thanh Vũ nhận được hắn.
 Phóng nhãn khắp kinh thành, có lẽ có người không biết danh hào của đương kim hoàng thượng. Ba chữ Ôn Nhã Thần lại không người không hay. Ôn Thái phi coi trọng có thừa cháu trai nhà mẹ đẻ, lại thêm hắn là cháu yêu của Trường Bình quận chúa, cha của hắn là Trấn Đại tướng quân uy phong hiển hách, mẹ hắn xuất thân từ Lô thị An Dương, danh gia vọng tộc, quyền thế lẫy lừng. Hắn lại là con một trong tướng quân phủ, năm đời kế tục, bốn phòng thê thiếp chỉ sinh được một nhi tử, đích thực là danh môn kiêu tử sinh ra đã nếm ngọc ngậm vàng, muốn không được sủng nịch đều là điều thiên lý khó dung.
 Ôn gia công tử thông âm luật, tinh kì nghệ, cả ngày lưu luyến bụi hoa, vừa thiện giải nhân ý lại thiện giải nhân y (vừa hiểu lòng người lại giỏi cởi áo tháo thắt lưng ~). Thế nhân người người đều ngợi khen như thế. Nói trắng ra, Ôn Nhã Thần? Công tử gia nhà Trấn tướng quân là cái gối thêu hoa.
 Trong kinh thịnh truyền hắn có một dung mạo tinh xảo như nữ tử, lúc này khuôn mặt xinh đẹp ấy đang đối diện Diệp Thanh Vũ cười ngây ngô sung sướng, hai mắt nheo lại, khóe miệng giương cao, tươi cười chân thành, dáng điệu ngây thơ khả cúc: “Hư… Đừng nói nói, cẩn thận ánh trăng nghe thấy được, đem ngươi bắt về.”
 Thật sự là… tâm tính đơn thuần hiếm có a. Diệp Thanh Vũ dở khóc dở cười.
 “Như thế nào liền đều là ngươi? Trên trời cũng có, dưới đất cũng có.”
 Hắn biểu tình nghiêm túc, vẫn là túy ngôn túy ngữ.
 “Ta vẫn luôn là một người.”
 “Kéo ta đứng lên.” Con ma men ngồi bệt dưới đất run run hướng y vươn tay, không đợi Diệp Thanh Vũ nói xong hắn liền đơn giản túm lấy áo y giãy dụa bò lên.
 Hai người đứng đối diện nhau, chỉ chừa một chút khoảng cách. Ánh trăng trên tường cao quanh co khúc khuỷu chiếu xuống, dung mạo tuấn tú được đồn đãi trong kinh sư gần trong gang tấc, đôi mắt như nước mùa xuân, môi hồng răng trắng, Diệp Thanh Vũ nhịn không được cảm khái, bình phẩm gì đó chỉ là nói hươu nói vượn, dung mạo trác tuyệt vẫn là không từ sánh nổi.
 Chỉ là một phút thất thần, con ma men không an phận đã vươn móng vuốt lên mặt y, trong miệng cũng đồng thời than thở: “Thật sự là…Thật sự là…”
 Thì thào tự nói đến nửa ngày lại không xuất ra chữ thứ hai. Xem ra lời đồn đãi là thật, công danh của hắn hẳn là Ôn gia bỏ tiền mua.
 “Ta đưa ngươi về tướng quân phủ.” Không thấy quý tử, tướng quân phủ tối nay khẳng định không được an bình.
 “Không, ta không quay về.” Hắn quả quyết từ chối. Dường như thật sự sợ sẽ bị mang về, cầm lấy cổ tay Diệp Thanh Vũ, đảo ngược thân mình ép y vào góc tường.
 “Ta không quay về, ngươi cũng đừng đi.”
 Khoảng cách lại gần thêm nửa tấc, công tử phong lưu kinh qua bao nhiêu hoa thơm cỏ lạ mang một thanh âm làm say lòng người, dán tại bên tai thấp giọng nỉ non, dù tim làm bằng băng cũng phải tan chảy. Ngón tay lạnh lẽo như vách tường phía sau lưu luyến trên mặt y không chịu ly khai, đã dựa vào đến không thể gần hơn được nữa, thân thể dán tại thân thể, quần áo dính sát cùng một chỗ. Diệp Thanh Vũ bất đắc dĩ mà nhớ tới, vạt áo Ôn Nhã Thần tựa hồ vẫn còn lưu lại vết nôn mửa.
 “Ngươi… Tới chỗ này làm gì?” Con ma men tiếp tục đặt câu hỏi.
 “Ngủ không được.”
 “Vì cái gì?”
 “…” Này thì phải đáp thế nào?
 Con ma men tự đưa ra đáp án: “Ngươi không cao hứng.”
 Một lời trúng đích.
 “Trong mắt của ngươi đều nhìn không thấy được ý cười.” Hoàn toàn không để ý sự phản bác trong mắt Diệp Thanh Vũ, hắn liên tục cảm thán: “Phía chân trời rộng lớn như thế, người lại bị bỏ quên một bên, thật đáng thương.”
 “Ôn thiếu…”
 “Lúc trước ta đã nghĩ như vậy… như vậy sờ sờ ngươi…” Ngón tay chạm tới gương mặt như là tìm kiếm lại phảng phất như là an ủi. Bại gia tử phóng túng thanh sắc rõ ràng đã uống đến bất tỉnh nhân sự, lúc này ánh mắt lại sắc bén, giống như phán quan thượng công đường nhìn rõ mọi việc.
 “Ngươi rất cô đơn.”
 “Từ nhỏ chính là như thế.” Diệp Thanh Vũ rủ mắt.
 Ôn Nhã Thần lặng im, rồi sau đó vòng tay ôm vai y. Hô hấp mang theo hỗn tạp tửu khí từng đợt phất qua mặt Diệp Thanh Vũ, hắn nói: “Đừng sợ, có ta ở đây.”
 Hắn “Ha hả” ngây ngô cười, đem khuôn mặt nóng bỏng dính sát vào mặt Diệp Thanh Vũ.
 “Ngươi cười lên nhất định càng xinh đẹp.”
 Hắn vỗ vỗ bả vai Diệp Thanh Vũ, miệng lưỡi hàm hồ hứa hẹn: “Yên tâm đi, về sau ngươi sẽ không cô đơn, ta ở bên ngươi.”
 Nói đông nói tây, liên miên cằn nhằn, chẳng cần ai đáp lại, ông nói gà bà nói vịt. Chỉ sợ bản thân hắn cũng không biết mình đang nói cái gì.
 Diệp Thanh Vũ nghiêng mặt đi, thấy đôi mắt như nguyệt quang của hắn đang từ từ khép lại.
 A, con ma men.
 Ngõ tắt nhỏ quanh co, càng sâu càng thăm thẳm. Tiếng thở bên tai phập phồng, hơi thở con ma men phả bên má nóng cháy mà dài lâu.
 Cuối cùng của cuối cùng, đình chỉ lải nhải lẩm bẩm túy ngôn túy ngữ, con ma men bám vào Diệp Thanh Vũ, bên tai nhẹ giọng nói: “Xem, ta tiếp được ngươi.” Rồi sau đó ngủ thật say.
 Trong phút chốc, cảm xúc thay nhau xuất hiện.
 Hơi lạnh từ tường đá xuyên qua y phục truyền đến khiến lưng hơi hơi đau đớn. Vị đại thiếu treo trên người thực nặng, cánh tay như trước gắt gao ôm lấy bờ vai của y. Ôn Nhã Thần chôn đầu tại cần cổ Diệp Thanh Vũ, thường thường còn không quên cọ cọ hai cái, tìm một chỗ thoải mái.
 Diệp Thanh Vũ vẫn đứng không nhúc nhích, khóe mắt dư quang thoáng nhìn ngọc quan bị nghiêng ngả. Vài sợi tóc tán loạn từ ngọc quan buông xuống, bị gió đêm thổi bay, nhẹ nhàng phất qua chóp mũi y.
 Thở dài một hơi, Diệp Vũ Thanh lắc lắc đầu, đỡ lấy vị thiếu gia phong lưu chốn kinh đô, chậm rãi hướng một đầu khác của ngõ nhỏ đi tới.
 Có lẽ là bởi vì bị hắn nói trúng rồi đi. Diệp Thanh Vũ tự nói với mình…



 Chương thứ hai
 Ôn Nhã Thần nằm mộng, mơ thấy chính mình đang đứng bên ngoài Ỷ Thúy lâu, tú bà cười nói lôi kéo Chu thiếu gia bên người. Bên cạnh người đến người đi, một trận gió nhẹ thổi qua. Hắn vô ý ngẩng đầu, phía chân trời một vì sao nhỏ cô linh (cô độc), giống như tùy thời đều có thể bị gió thổi bay. Vì thế không kìm nổi lòng vươn tay, trong tay trầm xuống, vì sao trên cao đang nằm trong bàn tay, quang mang ẩn ẩn.
 Ôn Nhã Thần nắm lấy nó, trong lòng tràn đầy thỏa mãn trước nay chưa từng có.
 “Ai, các ngươi nhìn…” Hắn hưng phấn nói với mọi người.
 Chấm nhỏ run rẩy, không đợi hắn nắm trong tay nhìn kỹ liền đột nhiên chợt lóe, không tiếng động tan thành bụi đất. Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, chỉ một khoảnh khắc liền tan biến cùng thiên địa.
 Trong lòng đại động, trong đầu “ong ong” loạn hưởng như có thiên quân vạn mã kéo qua. Đau đớn bén nhọn từ ấn đường lan tràn tứ phía, Ôn Nhã Thần không khỏi rên rỉ ra tiếng: “Ngô… Trà…”
 Túy mộng tiêu tan.
 Vươn tay sờ trà giã rượu đầu giường. Một đêm say rượu, không biết có còn kịp thỉnh an tổ mẫu: “Giờ nào?”
 “Vừa qua khỏi giờ Thìn.”
 “Ân… Lão thái thái phái người đến sao? Đi nói một tiếng, ta tối hôm qua ngủ trễ, hôm nay không qua thỉnh an.”
 Bàn tay khua bốn phía, chén trà giã rượu như có chân di động, như thế nào cũng không với được. Ôn Nhã Thần nổi giận, kéo chăn muốn ngủ thêm chốc lát.
 Âm thanh bên cạnh lại vang lên: “Ấm trà ở trên bàn, ta thay ngươi đổi nước.”
 “Ân.” Hai ngày trước vừa mới thay đệm chăn mới, như thế nào vừa đảo mắt lại đổi? Mơ mơ màng màng, Ôn Nhã Thần nghĩ, tám phần là nhị tỷ lại tới, ghét bỏ màu sắc rực rỡ. Trong mắt nàng, một tấm trải giường trắng tinh mới gọi là băng thanh ngọc khiết bất nhiễm tục trần.
 Nhị tiểu thư phủ tướng quân soi mói thành tính, khó trách lại chậm chạp không gả được ra ngoài.
 Gối ôm bên người xúc cảm thư hoạt ấm áp, khiến người nhịn không được càng muốn ôm chặt hơn. Cúi đầu hít sâu một hơi, quanh quẩn bên chóp mũi hương vị không giống như huân hương ngọt nị lại mang theo mùi dược hương thản nhiên tươi mát mê người: “Như thế nào cả huân hương cũng đổi? Lại là chủ ý của Tam tiểu thư?” Nhị tỷ thay đệm chăn của hắn, tam tỷ nếu không đổi chút gì trong phòng hắn nhất định sẽ không bỏ qua.
 “Ai… Thôi, tùy các nàng vậy. Chỉ cần không nháo đến chỗ lão thái thái là tốt rồi.” Hai vị tiểu thư tại khuê phòng Ôn phủ trời sinh là oan gia, cả ngày ở cùng một chỗ, không phải cãi nhau thì chính là giận dỗi. Chán chê liền đem cả đệ đệ liên lụy vào làm khó dễ một phen. Nhớ đến việc này, Ôn Nhã Thần càng cảm thấy đau đầu không chịu nổi, “Trà đâu? Sao vẫn còn chưa đưa tới?”
 “Ta đi không được.”
 Vẫn là thanh âm kia, ôn nhuận, nhu hòa, giống như hương vị trong phòng. Chẳng lẽ cả người trong phòng đều thay mới? Gối mềm trong ngực động động, hương khí dễ ngửi cũng di động theo.
 Ôn Nhã Thần bắt đầu buồn bực, gã sai vặt sao lại vào phòng ngủ của hắn? Ở trong phòng hầu hạ luôn chỉ có đại nha hoàn Lục La cùng Tử Huyên.
 “Ngươi là ai?”
 Đột nhiên mở mắt, hai mắt chua xót, không chịu nổi bạch quang chói mắt, đầu lại càng đau, Ôn Nhã Thần nhịn không được đưa tay đỡ trán, thấy dưới gầm giường quần áo hỗn độn. Ngọc quan tinh xảo bị vứt một bên, dải vải dài còn quấn lấy tua rua đỏ tươi của hà bao thêu hoa rực rỡ. Cảnh tượng như vậy hắn rất quen thuộc, một tháng thì tới bảy, tám lần sáng sớm hắn tỉnh dậy trong trường hợp chật vật như thế này.
 “Tối hôm qua ta uống nhiều quá.” Ôn Nhã Thần thẳng thắn nói ra. Cái gì mà gối mềm? Đây rõ ràng là người a, ôm có thể không thoải mái sao?
 Một đêm xuân tiêu hôm sau tỉnh lại liền đỏ mặt, cái loại sự tình này Ôn thiếu gia từ năm trước đã chẳng thèm để ý rồi. Thế nhưng người nằm bên cạnh mình chẳng những không phải giai nhân xinh đẹp lại còn có thân thể nam tử giống mình, xem ra hôm qua quả là uống say đến hồ đồ rồi.
 Triều đại này dân phong cũng tính là nghiêm cẩn, chính là sở thích nam phong cũng không phải cấm kỵ. Trong câu lan viện cũng có tiểu quan điểm phấn tô son dựa cửa bán mình, mấy nhà giàu cũng nuôi dưỡng luyến đồng làm thú vui. Ôn Nhã Thần thích dáng người mềm mại của nữ tử, vì thế thường bị chúng bằng hữu trêu tức: “Tư vị trong này tuyệt không thể tả. Chậc chậc, Ôn thiếu không thử, thật đáng tiếc.”
 Đại công tử Chu gia trang buôn tơ lụa Chu Hải Triều thậm chí còn tuyên bố, cuối cùng cũng sẽ có ngày cho hắn nếm thử một phen. Xem ra, tối hôm qua nhất định bị bọn họ hãm hại. Sách… Đúng là lũ hồ bằng cẩu hữu…
 Nhìn quanh bốn phía, trong phòng giản đơn không hoa lệ, vừa không giống kỹ viện bình thường phô thiên cái địa tục diễm sa liêm, cũng không thấy thi họa làm ẩu vụng về. Nghe nói, ngoài câu lan viện, thuyền hoa, không ít kỹ nữ danh xướng không muốn ở chỗ ngư long hỗn tạp liền tại cuối hẻm sâu thuê tiểu viện lặng lẽ hành nghề. Không ít người trong số đó phòng bố trí rất tinh xảo, lại thêm ở nơi thanh u phong nhã ít người qua lại quấy rầy, khách đông rầm rộ không kém gì Ỷ Thúy lâu.
 Ôn Nhã Thần thầm nghĩ, xem ra nơi này chính là một trong số đó. Trong phòng bày biện đơn giản, bàn và giường đều là theo phong cách cổ xưa thanh nhã vi nghi, tao hình cực giản lại có thâm ý. Nhà cao cửa rộng, lan can chạm trổ, bố trí gọn gàng sạch sẽ khiến người ta cảm thấy mới mẻ. Xuyên thấu qua khe cửa sổ còn có thể thấy được một mảnh xanh biếc lá non. Xem ra Chu đại công tử thật sự là tốn không ít tâm tư, nhà hắn có ba huynh đệ, chỉ cần một kẻ có thể quản lý việc buôn bán, Chu viên ngoại đã chẳng đến nỗi phải gấp gáp lấy thêm phòng thiếp thứ bảy, thừa dịp còn sống nhanh chóng sinh ra một đứa có tiền đồ.
 “Y phục của ngươi bị bẩn. Ta nguyên bản chỉ muốn thay quần áo cho ngươi…” Thấy hắn sững sờ, Diệp Thanh Vũ giải thích.
 Nhìn Ôn Nhã Thần trừng mắt không phản ứng, Diệp Thanh Vũ dừng một chút rồi nói tiếp: “Trà trên bàn lạnh rồi, Ôn thiếu gia nếu muốn uống trà nóng, chỉ sợ phải đợi một khắc.”
 Y đứng dậy muốn xuống giường, trên người bỗng nhiên trầm xuống, Ôn Nhã Thần đã tỉnh hồn lại đột nhiên nắm chặt cánh tay, giữ lấy thắt lưng y, xoay người liền áp y trở lại.
 Diệp Thanh Vũ kinh ngạc: “Ngươi?”
 Dựng thẳng ngón trỏ để trên môi y, Ôn Nhã Thần cúi người đối y ôn nhu cười: “Không vội, ta đây tự làm.”
 Người dưới thân khuôn mặt không tính là xinh đẹp, ngũ quan mặc dù không thô ráp nhưng cũng không thể coi là diễm lệ, ánh mắt có vẻ câu nệ, môi cũng không oánh nhuận, sắc mặt tái nhợt thậm chí thần sắc giống như có bệnh. So về dung mạo tiên diễm, thật sự không thể đánh đồng với hồng bài trong tiểu quan quán. Chính là khí chất nhu hòa lại khiến người vừa ý, giống như mùi hương nơi cần cổ y, không ngọt nị lại nhè nhẹ từng đợt từng đợt mà thấm vào đáy lòng.
 Ôn Nhã Thần lần thứ hai cảm khái, Chu gia đại thiếu tiến bộ, rốt cục phân rõ gà rừng cùng phượng hoàng. Khi về mua cho cửa hàng nhà hắn chút đồ đi, từ lão thái thái đến trù nương, mỗi người thêm một bộ xiêm y mới. Hai con sư tử đá trước cửa cũng không được bỏ qua, lau sạch sẽ, treo lên hai đóa hoa to bằng lụa đỏ, muốn có bao nhiêu vui mừng liền có bấy nhiêu hoan hỉ. Nghĩ như vậy, ý cười càng sâu, cúi đầu lại hôn lên má Diệp Thanh Vũ một cái mới vừa lòng đứng dậy mặc quần áo: “Đừng đứng lên. Ngươi mệt, ngủ thêm một chút đi.”
 Chả trách nữ nhân nào gặp qua hắn đều trăm miệng một lời khen hắn tốt. So với Cố thị lang ánh mắt như đao, Ôn thiếu gia đối với ai cũng đều săn sóc chu đáo. Cho dù tiếp theo hắn liền nhấc chân rời đi đến bên giường người khác, giờ khắc này hắn vẫn có thể lời ngon tiếng ngọt mà khen ngươi xinh đẹp.
 Diệp Thanh Vũ biết hắn hiểu lầm, vội vàng biện giải: “Ta không phải là…”
 Ôn Nhã Thần có lệ mà hướng hắn phất phất tay, đầu óc mơ màng, nhìn qua thân mình một đống hỗn độn. Quần áo lúc đầu không thể mặc tiếp rồi, vết bẩn loang lổ dính đầy vạt áo, quấn thành một dúm vất trên mặt đất, ngửi có mùi như dưa khú. Không đợi Diệp Thanh Vũ mở miệng, Ôn Nhã Thần mở tủ quần áo, từ bên trong chọn lấy một bộ ít nhiều cũng có chút màu sắc hoa văn: “Sao lại toàn màu trắng vậy? Thật giống Nhị tỷ của ta.”
 Diệp Thanh Vũ kinh ngạc biểu hiện của hắn không coi ai ra gì, ấp úng đáp: “Ăn mặc bất quá chỉ là hư hoa mà thôi.”
 Đầu kia đại thiếu mắt điếc tai ngơ. Hắn thích xa xỉ phồn hoa, bình sinh chưa bao giờ gặp hai chữ đơn giản: “A, cũng phải. Người nói thế thì là vậy.”
 Thấy hắn cúi đầu nhìn khắp nơi, Diệp Thanh Vũ sáng tỏ hắn là đang tìm ngọc sức bên hông. Xuống giường lục trong đống quần áo bẩn dưới đất nhặt lên đưa cho hắn. Ôn Nhã Thần hào phóng mà đẩy tay từ chối: “Cho ngươi. Coi như mua bộ quần áo này của ngươi.” Ngọc sức ở trong quần áo cũng có mùi thối làm sao còn mang ra đường?
 Diệp Thanh Vũ giương mắt nhìn hắn, Ôn Nhã Thần trước mặt đuôi mắt mang theo ba phần tươi cười, đã không còn bộ dáng hồn nhiên ngây thơ khi say rượu, phi mi nhập tấn, khóe miệng khẽ nhếch, hoàn toàn là bộ dáng thế gia đệ tử ngang ngược, kiêu ngạo.
 “Cái này không đáng giá như vậy.” Không quen nhìn biểu hiện phô trương của hắn, Diệp Thanh Vũ nhíu mày.
 Ôn Nhã Thần sớm đã không kiên nhẫn: “Ngươi xem rồi tính, ta không xen vào.”
 Nghiêng đầu tiến bước hướng ra ngoài cửa, nhìn Diệp thanh Vũ cước bộ đuổi theo, Ôn Nhã Thần xoay đầu, chợt quay trở lại tháo xuống nhẫn trên tay đặt lên bàn: “Chu đại thiếu chưa trả tiền? Cái kia trừ vào… Cái này cho ngươi, đồ tiến cống, giá trị bao nhiêu ta cũng không rõ. Ngươi đến cửa hàng Chu gia đổi lấy hai bộ quần áo mới chắc là đủ. Lấy cái có màu sắc chút, cứ màu trắng ít người ưa thích a.”
 Diệp Thanh Vũ trên mặt đã có vẻ giận dữ: “Ôn công tử, đây là ý gì?”
 Ôn Nhã Thần vẫn còn đang đau đầu, không nghĩ cùng y so đo: “Ta biết, tối hôm qua ta không bính ngươi, ngươi không cao hứng. Ngươi yên tâm, các ngươi dù sao cũng phải làm việc, dù chỉ ngủ lại cũng tính cho ngươi thành một đêm, quy củ hai bên thoả thuận ta hiểu được. Ngươi tên gì? Bộ dáng cũng không tệ lắm, lần tới có rảnh ta trở lại thăm ngươi.”
 Diệp Thanh Vũ hoàn toàn thay đổi sắc mặt: “Ôn công tử, nói chuyện thỉnh tự trọng.”
 “Tùy ngươi, tùy ngươi…” Đè xuống tức giận đem y đẩy trở lại ghế, Ôn Nhã Thần vươn tay nâng cằm Diệp Thanh Vũ. Bốn mắt nhìn nhau, gương mặt mê người lần thứ hai nổi lên mấy phần nhu tình, “Cái gì cũng đều tùy ngươi. Ta phải đi, mấy thứ này coi như là ta tạm giữ ở chỗ ngươi, được chưa? Không được tiếp tục lắc đầu, cũng không cho nói nữa. Ân?”
 Diệp Thanh Vũ quả thực không cản lại, mở cửa phòng, Ôn Nhã Thần thu liễm biểu tình, nghênh ngang mà đi.
 Sách, đơn giản thanh lịch đúng là có chút đặc sắc, đáng tiếc tính tình thật không thú vị.
 Nhìn đạo thân ảnh tiêu sái thong dong càng ngày càng xa cho đến khi biến mất tại cửa viện, Diệp Thanh Vũ nhìn lướt qua ngọc sức trên bàn, tâm tình có chút thất vọng, chung quy, phong lưu chính là phong lưu, khi thanh tỉnh liền quay người vứt hứa hẹn ra sau đầu, huống chi chỉ là một lời nói đùa khi say rượu.
 “Yên tâm đi, về sau ngươi sẽ không cô đơn, ta ở bên ngươi.” Lời nói còn văng vẳng bên tai, giờ người không phòng trống. A… Thật sự là…
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13 end
Phan_Gioi_thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .